Tò mò nên bà đưa chân vào ướm thử vết chân lạ kia, bỗng bà cảm thấy
rùng mình khi đưa bàn chân ướm thử vào dấu chân lạ. Và từ đó bà có mang.
Đủ ngày tháng, bà sinh được một đứa con trai bụ bẫm đặt tên là Gióng.
Nhưng thằng bé đã lên ba tuổi rồi mà vẫn nằm ngửa đòi ăn, không biết
ngồi biết lẫy, cũng không biết nói hay biết cười.
Bấy giờ có giặc Ân kéo vào cướp nước ta. Giặc Ân rất hung tàn, cầm đầu
là một viên tướng tên gọi Ân vương. Chúng đi đến đâu là đốt phá nhà
cửa, giết người cướp của đến đấy. Quân đội Hùng Vương nhiều phen xuất
trận, nhưng đánh không nổi lại chúng. Vua Hùng lấy làm lo lắng vội phái
sứ giả đi khắp nơi trong nước tìm tướng tài để giúp vua cứu nước.
Một hôm sứ giả đi đến làng chú bé Gióng. Nghe tiếng loa rao nói đến
việc nhà vua cầu người tài, bà mẹ Gióng đang ru con, liền bảo đùa con
rằng:
– Con ơi! Con của mẹ chậm đi chậm nói thì biết bao giờ mới đi đánh giặc giúp vua được đây!
Không ngờ Gióng nhìn mẹ mở miệng bật lên thành tiếng:
– Mẹ cho gọi sứ giả vào đây cho con!
Nói xong lại im bặt. Bà mẹ vừa mừng vừa sợ, vội đi kể chuyện với xóm
giềng. Mọi người tới nhà ai nấy cho là một sự lạ. Sau cùng một người
nói:
– Ta cứ đi mời sứ giả đến xem thử nó muốn cái gì.
Khi sứ giả của nhà vua bước vào nhìn thấy chú bé Gióng liền hỏi rằng:
– Mày là đứa trẻ lên ba mới học nói, mày định mời ta đến đây để làm gì?
Gióng trả lời rất chững chạc:
– Về bảo với nhà vua rèn cho ta một con ngựa sắt, một thanh gươm sắt,
một giáp sắt và một nón sắt, ta sẽ đánh đuổi giặc dữ cho!
Ai nấy đứng nghe khôn xiết lạ lùng. Cho là thần nhân xuất hiện, sứ giả
lập tức phi ngựa về tâu với nhà vua. Nghe nói, Hùng Vương mừng rỡ liền
ra lệnh cho thợ rèn góp tất cả sắt lại rèn ngựa, gươm, áo giáp và nón
như lời xin của chú bé. Mọi thứ rèn đã xong nặng không thể tưởng tượng
nổi. Hàng chục người mó vào thanh gươm mà không nhúc nhích. Vua Hùng
phải cho hàng ngàn quân sĩ tìm mọi cách để chở đến cho chú bé Gióng.
Khi được tin quân sĩ khiêng ngựa sắt sắp đến làng, mẹ Gióng sợ hãi chạy về bảo con:
– Con ơi! Việc nhà vua đâu phải là chuyện chơi. Hiện quân sĩ đang kéo đến ầm ầm ngoài bãi rồi, biết làm thế nào bây giờ con?
Nghe nói thế, Gióng vụt ngồi dậy, nói:
– Việc đánh giặc thì mẹ đừng lo. Nhưng mẹ phải cho con ăn thật nhiều mới được!
Mẹ vội thổi cơm cho con ăn, nhưng cứ nấu lên được nồi nào Gióng ngốn
hết ngay nồi ấy. Mỗi lần ăn một nồi cơm thì Gióng lại lớn thêm một ít và
đòi ăn thêm. Mẹ càng cho con ăn thì con lại càng lớn như thổi, bỗng
chốc đã thành một chàng thanh niên vô cùng khỏe mạnh. Hết gạo, bà mẹ đi
kêu gọi xóm làng. Mọi người nô nức đem gạo khoai, trâu, rượu, hoa quả,
bánh trái mang đến đầy một sân. Nhưng đưa đến bao nhiêu thì Gióng ăn vợi
hết bấy nhiêu, mà vẫn đòi ăn không nghỉ.
Sau đó, Gióng lại bảo tiếp:
– Mẹ kiếm vải cho con mặc.
Người ta lại đua nhau mang vải lụa tới may áo quần cho Gióng mặc.
Nhưng thân thể Gióng lớn vượt trội một cách kỳ lạ, áo quần vừa may xong
đã thấy chật, thấy ngắn, lại phải mang vải lụa tới để chắp nối thêm.
Không mấy chốc đầu Gióng đã chạm đến nóc nhà. Ai nấy chưa hết kinh ngạc
thì vừa lúc quân sĩ đã hì hục khiêng được ngựa, gươm, áo giáp và nón sắt
tới. Gióng bước ra khỏi nhà vươn vai một cái, người bỗng cao to sừng
sững, chân dài hơn trượng, hét lên một tiếng như tiếng sấm:
– Ta là tướng nhà Trời!
Thế rồi Gióng mặc giáp sắt, đội nón sắt, tay cầm gươm múa quanh mấy
vòng. Đoạn từ biệt mẹ và dân làng, nhảy lên lưng ngựa. Ngựa sắt bỗng
chồm lên, phun thẳng ra đằng trước một luồng lửa đỏ rực. Gióng thúc
chân, ngựa phi như bay, sải từng bước dài hàng chục con sào. Chỉ trong
chớp mắt, ngựa đã xông đến đồn trại giặc đang đóng la liệt cả mấy khu
rừng. Lưỡi gươm của Gióng vung lên loang loáng như chớp giật. Quân giặc
xông ra chừng nào chết chừng ấy. Ngựa thét ra lửa thiêu cháy từng dãy
đồn trại, lửa thiêu luôn cả mấy khu rừng.
Nhưng tướng giặc Ân vương vẫn còn cố gào thét hô quân xáp tới, Gióng
càng đánh càng khỏe, thây giặc nằm ngổn ngang. Bỗng chốc gươm gãy, Gióng
không chút bối rối, thuận tay nhổ những bụi tre hai bên đường quật tới
tấp vào các toán giặc đang cố gắng trụ lại theo lệnh chủ tướng. Chẳng
mấy chốc quân giặc đã tẩu tán bỏ chạy khắp nơi, Ân vương bị quật chết
tan xác. Bọn tàn binh giặc lạy lục xin hàng. Quân đội của Hùng Vương
cũng như dân các làng chỉ còn việc xông ra trói chúng lại. Không đầy một
buổi, Gióng đã trừ xong nạn cho nước nhà. Lúc bấy giờ ngựa Gióng đã
tiến đến chân núi Sóc Sơn. Đến đây, Gióng bèn cởi giáp bỏ nón lại, rồi
cả người lẫn ngựa bay thẳng lên trời.
Sau khi thắng trận, để nhớ ơn người anh hùng, vua Hùng sai lập đền thờ Gióng ở làng quê, phong làm Phù Đổng thiên vương.
Ngày nay chúng ta còn thấy vẫn còn những dấu vết như dãy ao tròn nối
nhau kéo dài suốt từ Kim Anh, Đa Phúc cho đến Sóc Sơn, người ta bảo đó
là những vết chân ngựa của Thánh Gióng. Khu rừng bị ngựa sắt phun lửa
thiêu cháy nay còn mang cái tên là làng Cháy. Những cây tre mà Gióng đã
nhổ quật vào giặc bị lửa đốt màu xanh ngả thành màu vàng và có những vết
cháy lốm đốm, ngày nay giống ấy vẫn còn, người ta gọi là tre là ngà
(hay đằng ngà).